Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2016

BÀI HỌC. TT.04/07/2016

VÔ CẢM VÀ LÒNG THƯƠNG XÓT
Nhóm Hàm Tân 1
“Đánh đi, đánh đi, đánh nữa đi, đánh cho nó chết, móc mắt nó luôn!” Đó là những lời hô hào, cổ vũ của các bạn học sinh tại trường THPT Hàm Tân khi chứng kiến sự việc 6 bạn học sinh nữ lớp 11 đánh nhau trước cổng trường  lúc 16g ngày 25/1/2016. Chỉ vì một cái nhìn “đểu” - cái nhìn thách thức đối phương - các bạn nữ ấy cho đây là điều kiện cần và đủ để “xử đẹp” nhau một cách dễ dàng. Chứng kiến vụ việc này, một số bạn học sinh khác chẳng những không can ngăn, mà còn cổ vũ, khuyến khích một cách nhiệt tình, thậm chí còn quay clip tung lên mạng và xem đây như là một hiện tượng của facebook. Tại đó có bạn N.T.T – “cổ động viên” nhiệt tình của vụ gây gỗ đã nói: “Để cho nó đánh đi, can làm gì cho mệt, sống chết mặc nó, vui mà!” Đây là một bằng chứng cụ thể cho sự vô cảm, sống thiếu tình thương một cách tàn nhẫn trong xã hội ngày hôm nay, ngay cả trong môi trường giáo dục, một nơi có trách nhiệm xây dựng những trái tim đẹp, xây dựng nên những con người có tâm hồn trong sáng, tràn đầy tình người.
Một sự việc khác diễn ra vào ngày 13/3/2016 tại trước nhà chị T.Q (Tân Nghĩa – Hàm Tân), khi một chiếc xe tải chở đầy cá tấp vào lề đường rồi thản nhiên xả một lượng nước cá lớn xuống mặt đất, sau đó bỏ đi một cách nhanh chóng. Người tài xế đã nghĩ gì khi làm như vậy? Chắc hẳn người này không hề biết đến việc “Bảo vệ môi trường” là như thế nào đâu! Chị G – hàng xóm cho biết: “Ông tài xế đã lái xe chạy thật nhanh khi bị tôi phát hiện ra việc ông ta làm!” Chẳng những không có ý thức, mà còn vô trách nhiệm. Việc đó đã để lại bao hậu quả cho môi trường tự nhiên, và cho cả chính ông ta nữa!
Có biết bao sự kiện vô cảm như thế diễn ra trong xã hội Viêt Nam hôm nay, tạo ra những nhức nhối băn khoăn sâu xa trong tâm hồn những người còn biết thức tỉnh, còn biết nhận định với lương tâm trong sáng của mình.
Rất may, đây đó vẫn còn tồn tại những trái tim nhân ái, những tấm lòng bao dung quảng đại. Vào lúc 10g Chúa nhật ngày 12/6/2016, nhóm Tông đồ nhỏ (15 em thiếu nhi Thánh Thể) cùng vị nữ tu phụ trách và thầy xứ Giáo xứ Tân Châu đã lên đường trên hành trình mang lòng thương xót Chúa đến cho những cụ già neo đơn, nghèo khổ cùng những người có hoàn cảnh đặc biệt, không chỉ trong giáo xứ mà còn đến với những lương dân. Em P.M.H – thành viên nhóm Tông đồ nhỏ tâm sự: “Được đến thăm các cụ, em thấy rất vui! Nhất là lúc trao quà cho các cụ. Em rất thích đi những chuyến như thế này.” Chỉ là những gói quà nhỏ, những lời hỏi han ân cần đơn sơ, nhưng đây chính là hiện thân của lòng Thương xót Chúa với lời mời gọi “Hãy thương xót như Cha trên trời”. Được biết, cứ 2 tháng một lần, nhóm lại tổ chức những chuyến đi như thế.
Một nghĩa cử yêu thương khác thường xuyên được các thành viên trong hội Lòng Chúa Thương Xót của giáo xứ Tân Châu thực hiện khi họ tham gia “nấu cháo từ thiện”. Cứ vào 4g hằng ngày (trừ Chúa nhật) tại bệnh viện Hàm Tân, cô Nguyệt và một số chị em trong hội đã có mặt tại bệnh viện để bắt đầu công việc. Tuy phải dậy sớm, phải hi sinh nhiều, nhưng các cô rất vui vẻ và hạnh phúc khi được múc từng phần cháo cho bệnh nhân. Anh H.T – bệnh nhân tại bệnh viện chia sẻ: “Sáng nào cũng thấy các chị mang cháo đến. Chúng tôi đỡ vất vả hơn vì khỏi phải lo lắng về bữa sáng. Tôi rất biết ơn các chị vì đã giúp đỡ!

Vâng, tình người vẫn còn đó trong những lương tâm trong sáng. Và sức mạnh của lòng Chúa thương xót vẫn hiện diện trong trần gian. Với tình người và sức mạnh của lòng Chúa thương xót, những nhân vật trong những câu chuyện nhân ái trên đây, và rất nhiều người khác nữa, đang cùng nhau xua tan dần dần bóng tối khủng khiếp của sự vô cảm. Ước mong tình người và lòng Chúa thương xót luôn sống động trong tâm hồn và trong mọi hành vi của mỗi người chúng ta. 

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

LÒNG YÊU THƯƠNG


Chuyện kể rằng,
 có một chàng trai nọ không thể lo được cho mẹ già, anh cảm thấy như một gánh nặng thực sự khi mỗi ngày phải chăm lo cho từng miếng cơm, cốc nước. Chàng trai đã quyết định mang bà mẹ vào một khu rừng để chối bỏ trách nhiệm phụng dưỡng.Kế hoạch như đã định, tối đến, chàng trai đã thủ thỉ với mẹ rằng anh muốn đưa bà đi dạo. Anh cõng mẹ trên lưng, men theo con đường mòn trên núi và đi tít vào sâu trong rừng. Trong thâm tâm chàng trai nghĩ rằng mẹ anh sẽ không thể nào tìm được đường về nhà, anh cứ cắm đầu đi mãi, đi mãi.Bỗng dưng chàng trai phát hiện mẹ anh đã bí mật rải những đậu tương trên đường đi, anh tức giận hỏi: “Sao mẹ lại làm điều này?”. Bà mẹ bật khóc và trả lời: “Con ngốc lắm! Mẹ sợ không có mẹ con sẽ không tìm được đường về nhà”.

                                                       PHÚC ÂM 14,13-21
Khi ấy, Chúa Giêsu nghe tin Gioan Tẩy Giả đã chết, thì Người rời bỏ nơi đó xuống thuyền đi đến nơi hoang địa vắng vẻ. Dân chúng nghe biết, thì từ các thành phố đi bộ theo Người. Ra khỏi thuyền, Người thấy dân chúng đông đảo, thì thương xót họ và chữa những người bệnh tật trong họ.
Chiều tới, các môn đệ đến gần thưa Người rằng: "Đây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi: xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn".
Nhưng Chúa Giêsu nói với các ông rằng: "Họ chẳng cần phải đi, các con hãy cho họ ăn". Các ông thưa lại rằng: "Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá". Người bảo các ông rằng: "Hãy đem lại cho Thầy".
Khi Người đã truyền cho dân chúng ngồi trên cỏ, Người cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các ông này phân phát cho dân chúng. Mọi người đều ăn no. Và người ta thu lượm được mười hai thúng đầy những miếng bánh vụn. Số người ăn là năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ. Đó là lời Chúa.


Lời suy niệm: Các môn đệ đến gần thưa với Chúa Giêsu: “Nơi đây hoang vắng, và đã muộn rồi, vậy xin Thầy cho dân chúng về, để họ vào các làng mạc mua lấy thức ăn.” Đây là một sự quan tâm với đầy băn khoăn lo lắng của các môn đệ đối với đám đông dân chúng, nhưng với khả năng của các môn đệ, biết mình không thể thỏa mãn nhu cầu cho đám đông ngay lúc này, nên các ông đặt hoàn toàn vào sự quyết định của Thầy mình: các ông đã trình bày. Và Chúa đã quyết định: “Họ không cần đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn.” Các môn đệ đã trình bày thực trạng của mình, và trao vào tay Chúa Giêsu tất cả những gì các ông đang có. Phép lạ hóa bánh ra nhiều đã được Chúa thực hiện, làm cho mọi người được ăn no nê, những mẫu bánh còn thừa, người ta thu lại được 12 giỏ đầy.Lạy Chúa Giêsu. Xin ban cho chúng con luôn biết quan tâm đến nhau, sẵn sàng hy sinh và cầu nguyện cho nhau, để chúng con có được những tấm lòng biết yêu thương nhau, đừng vì một chút khổ, một chút khó khăn, để rồi tự hủy hoại nhau không chút tình người !!!